Bẽ bàng!
Nguyễn Đình Bổn
Cú bắt tay xác lập liên minh giữa Tổng thống Nga và Chủ tịch Trung Quốc, thêm một bài báo của nhà báo kỳ cựu Dmitry Kosyrev, bình luận viên chính trị Hãng tin quốc tế Rossiya Segodnya (Nước Nga ngày nay) quả đã làm đau lòng dân Việt, nhất là những người sinh ra tại phía bắc tổ quốc, những người từ lâu xem nhà nước Liên Xô là thần tượng và khi nhà nước đó sụp đổ cái quán tính dai dẳng đó vẫn làm họ tiếp tục “yêu mến” Putin sau này.
Bẽ bàng! Đúng quả là quá bẽ bàng! Nó giống như một cô gái bị người yêu giáng cho một bạt tai nảy lửa, khi mà lòng yêu vẫn còn tràn đầy trong tim, sau đó tặng thêm vài lời thô bỉ rồi quay ngoắt đi cùng một cô gái khác!
Với những người sinh ra và lớn lên tại phía Bắc, từ người bình dân cho đến trí thức, gần như suốt một thời gian dài, họ chỉ được dạy về một Liên xô hùng mạnh, bất khả xâm phạm, một nền văn hóa Nga rực rỡ, một đất nước tươi đẹp, những con người nhân hậu… Họ đã đọc, đã đến đất nước này khi mà Hà Nội còn là một thủ đô nghèo khổ, nhỏ bé, trong một nền văn hóa lệ thuộc, và họ choáng ngợp. Liên Xô quá vĩ đại, văn hóa Nga quá huy hoàng nếu so với miền Bắc Việt Nam lúc đó, và một tâm thức “sùng Nga” là có thật và với những người lớn tuổi, điều này không dễ mà rủ bỏ.
Năm tháng trôi qua, Liên Xô dù tan rã, lại có một Putin xuất hiện như một “đại đế” hứa hẹn một thời “phục hưng” những “vàng son” cũ. Và thật ngạc nhiên cho người Việt khi trong một thế giới mở cửa của thế kỷ 21, Putin dù xuất hiện đôi khi như một gã võ biền với bắp thịt cuồn cuộn, lái máy bay tiêm kích, lái tàu ngầm, cưỡi hổ, đánh gấu… đều được tụng ca như một anh hùng kiệt xuất, không chỉ người già tụng ca, người trẻ con cháu những người già kia cũng tụng ca!
Cho đến khi… Thật bẽ bàng cho đến khi cái bắt tay siết chặt của Putin với Tập Cận Bình và những hứa hẹn liên minh với kẻ thù của dân Việt, bồi thêm một cú tát mạnh của một tay viết báo, đem Việt Nam- Trung Quốc so sánh với Ukraine- Nga, máu dân tộc tính sôi lên, nhiều người mới cảm thấy những sùng bái một thời chỉ là ảo tưởng.
Nga đúng là một đất nước vĩ đại, một nền văn hóa lớn, một dân tộc khí phách nhưng tràn đầy chất nghệ sĩ, nhưng Nga đã bị hũy hoại bởi chính người cộng sản Nga. Chính Lê nin và những người kế tục ông, cho đến Putin hiện nay đã trình bày một nước Nga hiếu chiến bên ngoài, đàn áp về tư tưởng bên trong. Hãy nhìn xem, trong suốt thời cai trị của cộng sản Nga, trong khi thế giới sản sinh bao nhiêu là nhà tư tưởng, triết gia, nhà văn hóa, nghệ sĩ sáng tác lớn thì Liên Xô có bao người, và bao nhân tài ngậm ngùi hay bỏ thây trong ngục tối hoặc trong vùng Siberi giá lạnh?
Yêu một đất nước hay một dân tộc ngoài đất nước và dân tộc mình là một lẽ tự nhiên, không ai phê phán điều này, nhưng yêu đến “mụ mị”, đến thần tượng thì một lúc nào đó, cái nhận lấy tất yếu là sự bẽ bàng!
Dương Quang Tương nguyên là một thằng THỢ MỘC, đi làm Ô SIN từ nhỏ, trình độ không có gì, đúng ra phải bị kỷ luật sau vụ ĂN BẨN với ông Hạ khi Tương làm Chủ tịch UBND xã Thủy Châu. Nhưng do sống trong cái chế độ XHCN thối nát này cộng với tài luồn cúi, xu nịnh, bú bít mò trôn nên Tương leo lên được chức Giám đốc Sở Tư pháp Thừa Thiên Huế. Hiện nay mỗi chữ ký của Tương cho những người kết hôn hoặc định cư nước ngoài có giá dao động tù 1000 đến 3000 USD. Ai đã từng bị Tương ăn chặn hoặc có bà con ruột thịt bị vậy đề nghị lên blog này nêu rõ để tổng hợp báo cáo Thiện Hô, Cao Méo, Bình Him.
Trả lờiXóaLương ông một tháng bao nhiêu?
Trả lờiXóaNhà lầu, mái chóp cao siêu mấy tòa
Phải chăng là của ông bà
Để cho ông hưởng, hay là của dân?
Đời sống ông gấp trăm lần
Các nhà doanh nghiệp tảo tần bán buôn
Kinh tế ông chẳng có nguồn
Tiền sài như nước, vợ con khinh người
Xe công ông cứ dong chơi
Một tuần hai buổi có người đón đi
Tiền chùa ông cứ việc chi
Chân nhang đệ tử thiếu gì người lo
Cần tiền lắm kẻ đem cho
Làm nhà mỗi đứa giúp cho một phần
Động ốm nhiều kẻ đến thăm
Nhà hàng, khách sạn phần trăm góp vào
Mỗi lần vợ ốm, con đau
Bố mẹ nằm xuống lấy bao đựng tiền
Nhà ông như thể động tiên
Nội thất đắt tiền ông vẫn cứ chơi
Cuộc sống vương giả hơn người
Anh em ông cũng một thời vàng son
Đá mòn, dạ ông không mòn
Đất đai như của hồi môn ông bà
Nhà hàng, khách sạn gần xa
Ông cấp, ông bán như là của ông
Thật là một kiểu chơi ngông
Anh em ông cũng nhờ ông lên người
Dân nghèo thất nghiệp đến nơi
Đất không có ở, trách trời bất công
Hỏi trời, trời có biết không
Hỏi đất, đất lại bảo không biết gì
Hòn vàng sao lỡ vứt đi
Hòn đất giữ lại nghĩ gì đến dân
Tham tài là lũ bất nhân
Sâu dân mọt nước phải cần bỏ đi.
Dat nuoc khanh kiet vi lu tui nay. Cho chung no cam sung di xam luoc Trung quoc de tiep tuc co nguon ma tiep tuc tham nhung. Chi ngai la nay suong qua roi gio, chung no khong con biet cam sung la gi nua. Het phong kien thuc dan den phong kien CS kieu moi.
XóaÔng bảo: Ông đỗ … ông làm quan cả
Trả lờiXóaBốn bát cơm hàng … ông trả chưa xong
Chữ “Tác” ông đánh chữ “Tộ”
Chữ “Ngộ” ông đánh chữ “Quá”
Chữ “Hạ Mã” ông đánh chữ “Bất Yên”
Ôi chữ nghĩa văn chương ông thật là phiền
Bằng “Tiến sĩ” ông có tiền là mua được
Đất của dân ông bán sau, bán trước
Khi đã có tiền ông chạy ngược, chạy xuôi
Nhận họ, nhận hàng, nhận kết nghĩa cha nuôi
Ông đem cả tiếng cười thay tiếng khóc
Ông lại không nghĩ: ông là người vô học
Ông mua chữ vui bằng chữ nhục suốt đời
Ông đánh mất đi cái chữ làm người
Thật nhục nhã … cứ học đòi thiên hạ
Ông cứ nghĩ … có tiền là có cả
Ông cố mua danh … để mang vạ vào thân
Ông lại quên đi … vắng anh em xa … có láng giềng gần
Ông quên chữ “lấy dân làm gốc”
Ông cứ tưởng dân đen là ngu ngốc
Và không biết mình là công bộc của dân
Thói quan liêu, quan cách bất cần
Chân tuy có … thích đi bằng đầu gối
Nhậu nhẹt, bê tha ngày đêm, sớm tối
Như kẻ lạc đường không biết lối ra
Ông chỉ nghĩ gần mà không biết nghĩ xa
Sống nhục nhã … thối tha là sống chết
Ông cứ nghĩ có tiền là có hết
Nhưng thực ra ông chưa biết làm người
Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín ở trên đời
Thật là khó … muốn làm người đâu dễ
Tiền rất quý nhưng tiền là “Tệ”
Tiền là vàng … tiền cũng để mua vui
Tiền cũng cho ta sống để làm người
Tiền bất chính ở đời … tiền là “tiền bạc”
Tiền làm ra là tiền để trên gác
Tiền cờ bạc là tiền để ngoài sân
Tiền hồ vân là tiền để ra ngoài ngõ
Ngần ấy thứ tiền … nói cho ông rõ
Đời có vay, có trả, có thế thôi…
Trong trại giam ông nghĩ … lại muộn rồi
Thuyết nhân quả ở đời là thế đấy!